GPVO (21/10/2022) – Chắc hẳn nhiều người không quên được thánh vương Đavid. Cách đặc biệt về câu chuyện phạm tội của nhà vua.
Vào một buổi chiều, vua Đavid từ trên giường trỗi dậy và đi bách bộ trên sân thượng đền vua. Từ sân thượng, vua thấy một người đàn bà đang tắm. Nàng nhan sắc tuyệt vời. Vua Đavid sai người đi điều tra về người đàn bà… Vua Đavid sai lính biệt phái đến đón nàng, nàng đến với vua và vua nằm với nàng… Nhưng hành động của vua Đavid không đẹp lòng Đức Chúa.
Sách Thánh kể lại rằng, được Thiên Chúa tuyển chọn xức dầu thánh hiến, cuộc đời Đavid bắt đầu bước đi trong ân sủng của Ngài. Đavid gắn bó thiết thân với Đức Chúa trong mọi lời ông nói, mọi việc ông làm, để rồi dưới tác động của Thần Khí, từng bước từng bước, Đavid trở thành một vị tướng, một vị vua tài đức, có khả năng đánh đông dẹp bắc, đánh đâu thắng đó.
Và rồi hơn ai hết, Đavid trở thành một con người trung tín với Đức Chúa, với đường lối của Người. Chính vì thế, ngay cả khi đối diện với vua Saun, người đang tìm cách tước đoạt mạng sống của mình, Đavid vẫn chọn suy phục người đã được Đức Chúa xức dầu tấn phong hơn là sự an nguy của chính ông. Sống trong ân sủng của Thiên Chúa, tâm hồn Đavid trở nên cao thượng, sáng ngời. Với Chúa, ông biết Chúa là ai và ông là ai, ông ý thức rất rõ, ông chẳng là gì mà Chúa đã đặt ông lên tới địa vị mà ông không nghĩ tới. Sự thiết thân, gắn bó với Đức Chúa đã xây dựng nên một khuôn mẫu Đavid sống nghĩa tình trong tương quan với Chúa và với người.
Ngỡ rằng hình ảnh vua Đavid sẽ mãi mãi sáng ngời trong những trang Kinh Thánh, thế nhưng, chỉ một lần để mắt mình bám rễ vào thế gian, vào nơi phàm tục, về dục vọng thì cuộc đời của vua Đavid, một bậc minh quân dần dần biến chất. Từ một vị vua cao thượng đầy đức độ trở thành một tiểu nhân. Từ một người biết Chúa là ai, biết mình chẳng là gì, Đavid trở thành một con người đầy thủ đoạn, đầy toan tính mưu mô thấp hèn. Từ một tướng quân tài giỏi, đánh đâu thắng đó, lại không thắng nổi những đam mê dục vọng trong lòng mình. Khởi đi từ một cái nhìn bất chính, tội đã nẩy mầm và bén rẽ trong tâm trí ông. Chỉ một lần bám mắt vào thế gian, là cả một chuỗi ngày dài, Đavid lún sâu vào muôn vàn tội ác. Tội chẳng bao giờ dừng lại mà sinh ra nhiều tội khác, để mãi đến khi Thiên Chúa đến thức tỉnh, vạch mặt chỉ tên, vua Đavid mới nhận ra sự suy đồi đạo lý, mới nhận ra sự vong thân của chính mình.
Dẫu rằng sau lần sa ngã và được Chúa thức tỉnh, Đavid đã làm một cuộc sám hối ăn năn, nhưng cạm bẫy vô hình mà vua Đavid vấp phải, khởi đi từ sự bám rễ vào thế giới phàm tục, vào những đam mê, có sức hủy diệt phẩm chất của một người được Chúa tuyển chọn. Đó là bài học vô cùng quý giá muôn đời cho Giáo Hội, cho mọi Kitô hữu, và đặc biệt là cho những người được ghi dấu ấn Ba Ngôi trong cuộc đời.
Khi chọn gọi và chọn những người theo Chúa thì Chúa đặt để họ vào thế giới giằng co liên tục. Chúa vừa tách họ ra khỏi thế gian lại sai họ vào hiện diện, sống trong thế gian có nhiều cám dỗ để làm chứng nhân cho Chúa, một Thiên Chúa tình yêu, hiền hậu và khiêm nhường, một Thiên Chúa chậm giận và rất mực khoan dung, một Thiên Chúa khó nghèo và thánh thiện. Một Thiên Chúa tù bỏ và hy sinh. Chúa sai những người đó đi vào thế gian nơi phủ đầy những cạm bẫy của chức – lợi – danh, Chúa để họ phải đối diện với những cám dỗ vàng thau lẫn lộn mà nhiều khi họ không có khả năng nhận diện và cũng không có khả năng kháng cự. Chúa để những người đó vẫn phải chiến đấu với những tham sân si của phận người.
Hãy bén rễ sâu nơi Chúa Kitô, can đảm đi ngược dòng đời, sẵn sàng xả thân cho sự thiện, công lý và sự thật. Thiên Chúa luôn mời gọi mọi người mang danh mình là Kitô hữu phải bước theo Chúa Kitô và vác thập giá mình mỗi ngày mà đi theo Chúa.
Thật vậy, không đơn giản để bén rễ sâu trong Chúa trong đời sống của con người.
Ai trong chúng ta cũng từng có lần quan sát một cây mọc lên từ đất. Những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là phần nổi của cây. Để đứng vững, bất kỳ loại cây nào cũng phải bén rễ vào đất. Cây bén rễ vào đất không chỉ để đứng vững, mà còn để hút chất dinh dưỡng từ đất, nhờ đó mà cây có thể tồn tại và sinh hoa kết trái.
Cùng với hình ảnh một cây bén rễ sâu vào đất, Thánh Phaolô cũng dùng một hình ảnh khác để so sánh sự gắn bó thân tình giữa người tín hữu với Đức Kitô, đó là động từ “xây dựng”. Khi nói đến xây dựng là chúng ta nói đến một công trình. Công trình nào, dù lớn hay nhỏ đều cần có nền móng. Phần móng là phần quan trọng để ngôi nhà được bền vững trước bão táp phong ba. Nếu móng nhà không chắc, nhà sẽ dễ dàng đổ sập.
Một người quen ở miền Tây sông nước Cửu Long, theo như anh kể thì anh ngày nào cũng tham dự Thánh Lễ. Chả phải mới đây mà từ bé anh được gửi ở trong nhà thờ giúp cha xứ.
Nghe anh kể thì thầm cảm phục vì lẽ ngày hôm nay hiếm có thể thấy một chàng thanh niên có lòng đạo như anh. Đó là nhận xét ở góc cạnh bên ngoài vì dường như không khi nào anh bỏ lễ.
Và rồi đến một hôm, khi kể về uất ức của anh khi bị một người thân quen ức hiếp. Trong cơn giận, anh vác dao rượt người kia. Cũng may là vợ anh đã can ngăn.
Rồi cũng một chàng thanh niên tầm ngang tuổi của anh cũng có một lòng đạo đức mà tôi phải sửng sốt khi nghe anh kể. Có chuyện là anh nhờ cầu nguyện vì anh nóng tính với mọi người và kể cả người mẹ già mà anh đang chăm sóc. Dường như anh dành thời gian cầu nguyện cùng với những bệnh nhân trên giường bệnh hay hấp hối.
Với hai hình ảnh mà qua trao đổi, tôi giật mình cho lối sống đạo đức như vậy. Tôi thầm nghĩ nguyên nhân chính đó là họ đã không bén rễ sâu đời của họ trong Đức Kitô. Nếu có Đức Kitô ở trong họ cách thật sự thì họ sẽ không hành xử như thế cho dù là nóng giận đến mức nào đi chăng nữa. Dù bất cứ là ai nhưng kiêu căng cũng như có hành vi muốn hạ thủ người khác thì có lẽ không ai chấp nhận và nhất là khi người đó mang danh là Kitô hữu.
Một cách lý thuyết nhưng thật sự là đúng cũng như lượng giá về lòng đạo có lẽ dễ nhìn thấy ngay trong thái độ sống và cách hành xử của người đó. Chỉ khi nào người ta bén rễ cách thật sự với Đức Kitô thì người ta mới có tâm tình như Chúa và hành xử như Chúa. Khi người ta chỉ dự lễ cho xong hay mở miệng ra luôn nói về Chúa mà sẵn sàng hạ sát người khác thì khi đó họ không mặc lấy Đức Kitô trong cuộc đời rồi.
Lm. Anmai, CSsR